Những mùa lúa đi qua mang kí ức quay về - Nguồn: Internet
Mùa lúa chín đổ lên những cánh đồng chạy xa xăm sắc vàng rực rỡ, nghe thoang thoảng hương lúa mới quyện trong bữa cơm nóng trắng tinh. Mùa vàng đi vào kí ức của tụi trẻ chúng tôi, đó là những tháng năm tôi chẳng nỡ quên đi vì quá đỗi đẹp đẽ. Thỉnh thoảng tôi vẫn tự hỏi: tuổi thơ được định nghĩa như thế nào, mà người ta luôn bộc lộ phần yếu đuối nhất khi nhớ về, kỉ niệm rộng lớn mà cũng bé nhỏ, mà chỉ xoay quanh những hình ảnh thân thuộc nhưng mỗi lần mỗi khác.
Tôi vẫn nhớ như in những ngày nắng đổ lửa, lúa chín trĩu đòng trong tiếng cười giòn tan của bố mẹ. Khắp đường làng ngõ xóm, đâu đâu cũng thấy sợi rơm vàng nhuộm sáng, những sân phơi nóng bỏng ran, nghe tiếng lúa cắn chắc mẩy, tiếng khẽ đưa những cô chú quạt lúa thủ công đựng vào bồ, thùng kết thúc vụ gặt…. Độ ấy, nghỉ hè với chúng tôi là “cực hình” vì những buổi chạy lúa trời mưa đến ướt đầm lưng áo, là những ngày gặt xong vẫn cầm thúng đi mót lúa, là bụi lúa dính vào tay, chân dặm đến tối không thôi. Nhưng những “ám ảnh” ấy cũng chẳng sao lấp đầy được thú vui được sống trong những ngày rơm rạ quanh mình, đội trên đầu là nắng, trò vạch lúa tìm tổ chim sao mà thú vị đến thế, cánh đồng mênh mông, quả bóng nhỏ, một lũ bạn và cứ thế có những tiếng cười vang. Dường như cái nền đất ẩm quanh năm trồng đủ thứ lương thực, những gốc rạ sau khi lưỡi liềm đi qua đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi khoáng đạt hơn cả, vì chẳng khung cảnh nào đủ êm ấm cho những ngày ngã lòng giữ chân tôi bằng cơn gió chiều khẽ thổi mơn man khuôn mặt đã đẫm mồ hôi. Xa xa, nhà ai đốt gốc rạ cuốn khói bay theo thơm lừng một góc trời, cánh diều nào bất chợt xuất hiện, gõ từng nhịp theo tiếng bước chân đàn bò trở về nhà kéo theo vệt hoàng hôn, hệt như bức tranh màu cổ tích.
Nhưng có lẽ, mùa gặt còn đi vào đời bố mẹ bằng cả những nhọc nhằn ngóng chờ, nhiều hơn những kí ức mà tôi có. Hạt lúa trĩu vàng ấy không chỉ là bát cơm ấm nóng mẹ chắt chiu trong mỗi bữa ăn mà còn là công sức chăm bón bao tháng ngày, là cả những giấc ngủ trưa chẳng trọn vẹn vì sợ trời đổ cơn mưa. Có những khi bão về chẳng báo trước, kéo gầm trời gần mặt đất rền vang tiếng sấm, cây lúa không đủ sức bám trụ ngả nghiêng, đổ rạp thành từng bãi, ra đồng thăm nghe nặng trĩu lòng. Bà con vì tiếc cơn nắng mà trải thóc ra phơi, quạt để bỏ lớp bụi còn sót. Chính những bao thóc đã từng nằm im nơi góc nhà, lại được chuyển lên thành phố để nuôi tiếp những giấc mơ của lũ trẻ đang dần trưởng thành.
Trong giấc ngủ trưa hè có tiếng quạt đưa ru, bố mẹ vẫn ngoài đồng gặt từng bó lúa, vội vàng khi nghe tin máy tuốt chuẩn bị về, dăm bữa nữa đón cơn bão đầu hạ. Mùa hè với chúng tôi không phải đượm hương bạc hà xanh mát mắt, hay vị ngọt đầu lưỡi của những quả dưa hấu mọng nước như lũ trẻ bây giờ. Âm thanh mùa gặt là những tiếng máy tuốt lúa chạy ầm ầm trên con đường vừa kịp đổ bê tông, tiếng máy cày, dầm đã bắt đầu cho vụ lúa thứ hai trong năm, và cả tiếng thời gian đã khe khẽ trôi đi mất những tháng ngày thơ bé. Hạt vàng đó là tinh túy của đất trời, những sương mai, gió xuân, mưa hạ. Hạt gạo chúng tôi cầm, là mặn mòi giọt mồ hôi, là tình yêu kết đọng, là sự trao truyền nghề của biết bao thế hệ đã giữ vững tên làng, tên xóm, chia sẻ cho nhau từng củ sắn, củ khoai.
Giấc mơ của tôi là lời bảo ban: “Gắng học để không phải vất vả làm nông”, giấc mơ của những người nuôi tôi lớn là “được vất vả” vì đó là dấu hiệu của một mùa vàng bội thu. Tôi chưa từng tận mắt chứng kiến cánh cò bay không mỏi trong lời ru của mẹ, nhưng vẫn biết cái hương lúa chín đã quyện trong dòng sữa mẹ từ thuở còn nằm trong nôi. Ngày dấu chân vượt xa khỏi giới hạn lũy tre làng, tôi ngây thơ tin rằng cuộc đời sẽ chào đón bằng nhiều điều đáng giá hơn, mà chẳng hay có đi qua trăm bể mưa trời, cũng chẳng rộng bằng cánh đồng lúa chín vàng thơm ngát mùi quê hương.